Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

Share | 
 

 ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm



ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17) Empty
Bài gửiTiêu đề: ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17)   ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17) EmptyThu May 12, 2011 6:08 pm

Chương 16. Kỳ Quyên hung dữ
Vệ Nam bước lững thững từ phòng vệ sinh ra ngoài, không biết Chu Phóng móc đâu ra chiếc xe, chễm chệ ngồi trong buồng lái, đeo cặp kính đen rất ngầu, vẫy tay về phía Lục Song.
Lục Song bước lại gần, mỉm cười nói: “Dù gì thì ngày mai mới ký hợp đồng, chiều nay chúng ta được tự do. Anh lại mượn được xe, chi bằng chúng ta đến bờ biển ngắm cảnh, được không?”
Chu Phóng than vãn: “Cậu nhẫn tâm nhìn một tác giả đáng thương thức đêm viết bài như tôi đưa cậu đi ngắm cảnh sao….”
Lục Song lạnh lùng nói: “Rất nhẫn tâm”.
Chu Phóng nghiêm túc nói: “Anh Lục Song, anh theo đuổi bạn gái có cần cần em phải chạy theo không?”
Lục Song mỉm cười: “Rất cần”.
Chu Phóng thở dài bất lực: “Thôi được. Nhưng anh có điều kiện”.
“Xin cứ nói”.
Chu Phóng nghĩ một lúc, đột nhiên nhếch mép cười đểu: “Sau này sinh con phải nhận anh làm cha nuôi. Nếu sinh đôi thì phải cho anh một đứa”.
Lục Song ho một tiếng: “Anh cũng… lo xa gớm nhỉ?”
Chu Phóng vẫn cười đểu: “Anh quen dùng kiểu tư duy này để phân tích vấn đề rồi”.
Lục Song đặt ngón tay cái lên cằm, tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Thôi được. Sinh con nhận anh làm cha nuôi, sinh đôi cho anh một đứa”.
Chu Phóng sững người. Người này nhận lời thật dứt khoát.
Chu Phóng đâu biết rằng, trong phút chốc Lục Song quay đầu lại, anh ta khoái chí cười thầm trong bụng – Chu Phóng ơi là Chu Phóng, đáng tiếc thay cho tác giả lớn viết tiểu thuyết suy luận như anh, khả năng tư duy logic tinh vi như vậy, sao lần này lại có thể quên đại từ nhân xưng quan trọng như vậy chứ. Anh không hề nói rõ “Ai” sinh con? Haha, nhận lời anh dứt khoát như vậy thực ra vì sơ hở trong lời nói của anh quá rõ ràng, sau này để con lợn, chó, mèo nhà tôi sinh một đàn con lúc nhúc, nhận anh làm cha nuôi, thậm chí cho anh nuôi tất cũng chẳng có vấn đề gì”.
Lục Song vẫn chưa đắc chí xong thì đột nhiên Chu Phóng thở dài: “Cậu nhận lời dứt khoát như vậy, không phải là muốn tặng tôi con chó con chứ…”
Lục Song bật cười: “Bị anh phát hiện rồi”.
Vệ Nam chậm chạp cuối cùng cũng xuất hiện. Lục Song lễ phép hỏi: “Em ngồi trước chứ?”
Vệ Nam lắc đầu, tự giác ngồi ở ghế sau. Dù gì thì nói hai người họ cũng thân nhau hơn, có nhiều chuyện để nói. Mình ngồi cạnh Chu Phóng khó đảm bảo không vì một phút kích động mà tung chưởng đấm anh ta.
Tiếc rằng khi xe vừa lăn bánh, Vệ Nam đã thấy hối hận.
Lục Song lái xe giống như đánh xe ngựa, còn đẳng cấp của Chu Phóng cao hơn một bậc, lái xe như lái máy bay.
Kỹ thuật lái xe của Chu Phóng rất "dã man". Nghe nói là người yêu thích đua xe nghiệp dư, còn tham gia vào câu lạc bộ đua xe nào đó. Lái xe với tốc độ cao như vậy mà mặt vẫn thản nhiên như không, còn bật nhạc rất to, rất điên cuồng. Lục Song ngồi bên cạnh cũng thản nhiên không kém, khi xe nghiêng một cái chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra bám vào tay vịn bên cạnh. Vệ Nam ngồi sau thật thê thảm, giống như chiếc thuyền lênh đênh trên mặt biển, net mặt toát lên vẻ oanh liệt của tráng sỹ một đi không trở lại, dang rộng hai tay, bám vào thành trong của xe, hết lắc sang trái rồi lại lắc sang phải theo tiếng nhạc, giống như con lật đật vừa buồn cười vừa đáng thương.
Vệ Nam rất muốn hét lên: “Đồ biến thái, anh có thể lái xe chậm lại được không?”
Nhưng không thể nói như vậy được. Dù gì đó cũng là thần tượng của mình, chửi thần tượng là “đồ biến thái” thì chẳng ra làm sao cả. Vệ Nam đành lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau dạ dày âm ỉ đang giày vò.
Bỗng nhiên Lục Song như nhớ ra điều gì liền với tay tắt nhạc đi, quay sang nói với Chu Phóng: “Anh lái chậm thôi”.
Chu Phóng nói: “Đường ở đây rộng rãi lại không có xe cộ, nhân tiện lướt chút, có vấn đề gì không?”
Lục Song nhẹ nhàng nói: “Vệ Nam say xe”.
Chu Phóng quay lại nhìn Vệ Nam. Cặp kính râm to che mất nửa mặt anh ta, chỉ để lộ cặp môi đẹp như điêu khắc đang mỉm cười, nụ cười gian tà điển hình của những kẻ xấu xa, “Oh, say xe à”. Cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu giễu cợt, “Say xe sao không nói sớm”. Sau đó, chiếc xe được giảm tốc độ xuống còn một nửa.
Lúc ấy Vệ Nam mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Song với nụ cười đầy cảm kích rồi nói: “Cảm ơn….”
Lục Song mỉm cười gật đầu: “Không có gì”.
Chu Phóng hất tóc lên rất ngầu, mở cửa huýt sáo rồi mỉm cười nói: “Năm nay làm bóng đèn cũng phải làm cái bóng đèn huỳnh quang cao cấp có cá tính”.
Vệ Nam nghi ngờ hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Chu Phóng cười nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên có linh cảm sáng tác mãnh liệt”.
Vệ nam rất muốn đập chết anh ta, nghiến răng chịu đựng mới không thèm để ý đến nụ cười gian tà của anh ta. Cô quay sang nói với Lục Song: “Sau khi đến khách sạn, anh sửa máy tính giúp em được không?”
Lục Song gật đầu: “Ok”.
Trong chuyến đi du lịch, thời gian ngủ trưa rút ngắn xuống còn một tiếng, đối với Nguyên Nguyên, quãng thời gian ít ỏi này không bõ dính răng, thế nên quyết định ôm cuốn sách nằm trên giường giết thời gian. Kỳ Quyên sa sầm mặt lại, vật đi vật lại cái máy tính dở sống dở chết.
Vệ Nam gõ cửa bước vào phòng, sau khi thấy hai cô bạn thân ăn mặc chỉnh tề mới cười toe toét với Kỳ Quyên: “Tiểu Quyên à, tao mời Lục Song đến xem cái máy tính của bọn mình, được không?”
Kỳ Quyên gật đầu, nhìn Lục Song một cái, dù không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy nhường chỗ. Đôi với Kỳ Quyên, máy tính quý báu như mạng sống của mình vậy.
Lục Song ngồi xuống trước bàn máy tính, nhìn màn hình rồi bình tĩnh ấn nút khởi động, gõ tạch tạch một dãy ký tự trong sự ngỡ ngàng của hai cô gái, chỉ thấy màn hình màu xanh nhấp nháy dãy chữ tiếng Anh, sau đó có các số phần trăm chạy trên màn hình, một lúc sau máy tính khởi động bình thường. Lục Song mỉm cười, nhấp chuột mở phần mềm diệt virus, nâng cấp, sau đó đứng dậy, nhún vai và nói: “Xong rồi”. Động tác nhanh đến chóng mặt.
Kỳ Quyên nhìn chiếc máy tính sống lại trong nháy mắt rồi hỏi lại với giọng điệu đầy hoài nghi: “Anh chắc chắn máy em không có vấn đề gì chứ?”
Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam, sau đó cười với Kỳ Quyên một cách kỳ quặc: “Đây là… máy tính của em?”
Kỳ Quyên nhíu mày: “Có vấn đề gì à?”
Lục Song nhìn Vệ Nam, Vệ Nam quay đầu sang chỗ khác cố nhịn cười. Lục Song quay đầu lại mỉm cười với Kỳ Quyên và nói: “Không vấn đề gì, hoàn toàn không có vấn đề gì”.
Kỳ Quyên không hiểu hai con người đang cười một cách rất kỳ quặc này, liền chạy lại kiểm tra ổ cứng, khi kiểm tra đến ổ F, Vệ Nam bắt đầu nín thở, còn Lục Song thản nhiên như không.
Bỗng nhiên Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống: “Rất nhiều bảo bối của tao không cánh mà bay, Nam Nam, chuyện này là thế nào?”
Vệ Nam chưa kịp nói gì thì Lục Song đã nói trước: “Có lẽ là do virus tấn công máy em đã ăn mất mấy file đó rồi”.
Kỳ Quyên nheo mày: “Virus cũng biết ăn file á? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy đấy. Anh thử cho em xem xem”.
“OK”. Lục Song bình tĩnh gật đầu, cầm laptop của Kỳ Quyên, nhân lúc Kỳ Quyên không để ý làm một vài thao tác, trong nháy mắt tự động “ăn” mấy file trong ổ F. Kỳ Quyên hét lên: “Thôi thôi thôi. Em phục anh rồi”.
Lục Song mỉm cười nhún vai, sau đó phục hồi mấy file vừa xóa.
Sau khi sửa máy tính xong, Vệ Nam tiễn Lục Song ra cửa.
Đi đến hành lang, Lục Song đứng lại, quay sang nói với Vệ Nam: “Thì ra cái máy tính ấy không phải của em. Xem ra anh đã xem thường em rồi”.
Vệ Nam vội gật đầu như đập tỏi: “Đúng vậy đúng vậy, sao em có thể làm những chuyện như thế được”.
Lục Song mỉm cười: “Ý anh là lẽ ra máy tính của em phải nhiều hơn mới đúng, anh xem thường em quá.
“……..” Vệ Nam không còn gì để nói.
Lục Song nói tiếp: “Thực ra mấy file xóa tối qua có thể dùng số liệu phục hồi lại”. Anh ta thở dài rồi nói: “Tiếc rằng thái độ của Kỳ Quyên quá hung hăng, không thèm tin vào khả năng của anh. Anh nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không hồi phục lại”.
Vệ Nam rất muốn cào mạnh vào tường, dĩ nhiên cào mặt anh ta thú vị hơn.
“Xem nhiều phim bạo lực như thế không có lợi cho sự phát triển sau này”.
Phát triển phát triển, anh tưởng cô ấy là cây dừa bên bờ biển chắc.
Vệ Nam lườm một cái: “Anh viết tiểu thuyết bịa ra bao nhiêu vụ án thảm sát bạo lực, máu mê bê bết, còn dám lấy cái tên biến thái 'Tiếng khóc trong nhà xác’ để đặt tên cho chương chuyện. Lẽ nào cũng vì anh xem quá nhiều phim bạo lực?”
Vệ Nam mỉm cười: “Anh chưa bao giờ xem phim bạo lực”. Sau đó đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: “Anh chỉ xem phim kinh dị”.
Nhìn bóng Lục Song biến mất ở đầu kia hành lang, một lúc sau Vệ Nam mới khẽ thở dài rồi giơ ngón tay cái lên.
Lục Song, I bó tay YOU!

Vệ Nam không ngờ rằng, Kỳ Quyên với giác quan thứ sáu nhạy bén đã lén tạo một khe hở, sau đó áp sát tai vào đó nghe trộm như đang điều tra vụ án vậy.
Vì thế khi Vệ Nam đẩy cửa bước vào, nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đang ấn bụng nhịn cười, cô đã rất biết điều thu lại cái chân vừa bước vào cửa, quay người định bỏ chạy, kết quả là bị Kỳ Quyên tóm gáy lôi vào.
“Con ranh”.
Tiếng hét khủng khiếp của Kỳ Quyên suýt thì làm thủng màng nhĩ của Vệ Nam. Vệ Nam không trâu bò như Kỳ Quyên, chỉ có thể để cô ấy mặc sức lôi cổ vào phòng. Kỳ Quyên đóng cửa đến rầm một cái, giống hệt đoạn mở đầu của vụ án giết người điển hình.
Nguyên Nguyên có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến mọi thứ nhưng rất “e dè” bịt miệng cười, còn nhảy từ trên giường xuống nhường chỗ rộng rãi cho hai người, vừa đứng nhìn vừa nói: “Chúng mày có cần dụng cụ gì không? Hay đánh nhau bằng tay? Cần cây lau nhà không? Chổi cũng có đấy, có cần tao lấy cho không?”
Vệ Nam chỉ biết lườm không nói gì.
Kỳ Quyên và Vệ Nam quen nhau bao nhiêu năm nay, dĩ nhiên biết hết điểm yếu của nhau. Kỳ Quyên rất quyết đoán đè Vệ Nam xuống giường, giơ tay ấn vào tử huyệt của Vệ Nam.
“Hahahaha….đừng cù, đùng cù….” Móng vuốt ma quái của Kỳ Quyên cù vào bụng Vệ Nam khiến cô cười đến rớt nước mắt, khóc lóc, la hét cầu xin, “Chị ơi, xin chị tha cho em….Em muốn tốt cho chị nên mới không nói cho chị biết chuyện….Lục Song chính là tác giả mà chị yêu thích….”
Căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng như nấm mồ.
Kỳ Quyên rụt tay lại, Vệ Nam nghe thấy tiếng cười của mình vọng lại trong căn phòng trống trải. Tiếng cười khủng khiếp của chính mình thật đáng sợ, Vệ Nam nghe mà rùng mình.
“Mày nói gì?” Vẻ mặt sầm sì của Kỳ Quyên trong nháy mắt đen sì như Bao Công, gườm gườm nhìn Vệ Nam rồi nói: “Nói lại lần nữa cho tao nghe”.
Vệ Nam nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt đáng sợ của Kỳ Quyên, quả thực không dám giấu diếm, huống hồ trong lúc nguy cấp chính mình đã lỡ miệng, đành phải “đâm lao thì phải theo lao” nói rõ ràng cho Kỳ Quyên hiểu: “Lục Song…là…là…tác giả….của….Xác chết biến mất”
Vệ Nam vừa lắp ba lắp bắp nói từng chữ vừa quan sát phản ứng của Kỳ Quyên.
Chỉ thấy mặt Kỳ Quyên tối sầm lại, đỉnh đầu có khói bay ra, giống như yêu nữ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma trong tiểu thuyết kiếm hiệp, chỉ thiếu chút gió, tóc tai bù rù, quần áo rách rưới.
Một lúc sau, Kỳ Quyên mới lặng lẽ thở dài, “Uh, thì ra Lục Song là tên tác giả ấy. Chẳng trách tai thấy tính cách biến thái của anh ta sao mà quen thế”. Nói xong cô ấy mỉm cười rồi vỗ vai Vệ Nam, “Mày đúng là có bản lĩnh lôi cuốn những sinh vật quái dị, tiếp tục phấn đấu”. Sau đó bình thản bước lại gần cửa sổ, mở toang cửa sổ, cầm một quả táo xoay đi xoay lại trong lòng bàn tay, quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với Vệ Nam: “Nam Nam, tao rất muốn ném táo”.
Vệ Nam rùng mình, cười miễn cưỡng: “Xin cứ ném”.
Kỳ Quyên vung tay, cố hết sức ném quả táo đi thật xa, chắc phải đến chục mét, quả táo rơi cạnh thùng rác ở xa, vang lên tiếng kêu lộc cộc rồi vỡ nát bét.
Sau đó, Kỳ Quyên quay đầu lại, nhếch mép mỉm cười: “Nam Nam, tao coi quả táo đó là mày ném đi rồi”.
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu: “Ném hay lắm, ném hay lắm”.
Kỳ Quyên nói tiếp: “Dám giấu tao vui vẻ một mình, mày lợi hại thật đấy”.
Vệ Nam ngoan ngoãn gật đầu: “Không dám không dám, lần sau không dám nữa. Sau này có niềm vui gì nhất định em sẽ chia sẻ với chị đầu tiên”.
Kỳ Quyên nói: “Thế còn được”. Sau đó cô ấy vung tay đấm thật mạnh vào tường rồi co tay lại lắc lắc tay, quay sang nhìn Nguyên Nguyên đang trố mắt nhìn rồi mỉm cười và nói: “Tay tao đau quá”.
Nguyên Nguyên gật đầu thông cảm: “Mày đấm vào tường, không phải Lục Song, dĩ nhiên là đau rồi”.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam một cái rồi lao về phía giường, cầm một cái gối đấm lia lịa, sau một hồi bùm bụp không dứt, cuối cùng Kỳ Quyên vỗ vỗ cái gối rồi đặt lại vị trí cũ, sau đó cười toe toét nói: “Sắp đến giờ tập trung rồi. Chúng mày còn không đi thay quần áo đi”. Nói xong lấy trong túi chiếc lược rồi bình thản chải đầu.
Vệ Nam xoa mặt, ôi, thật là may mắn, Lục Song không có mặt ở đây, mình cũng vẫn còn sống, đúng là chuyện tốt đẹp không gì bằng.
Chương 17. Một Lục Song khác

Lịch trình buổi chiều là một tiếng ngắm cảnh và vui đùa trên bãi biển.

Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên thu dẹp song mọi thứ liền xuống cầu thang tập trung, vừa ra khỏi phòng được vài bước thì nghe thấy trong một căn phòng nào đó vọng lên tiếng hét chói tai của Tô Mẫn Mẫn, “Hứa Chi Hằng, sao anh không chết đi”. Cùng với đó là tiếng lao vèo vèo của chiếc gối, suýt nữa thì đập trúng đầu Kỳ Quyên.

Ba người sững sờ nhìn vào trong phòng, thấy Tôn Mẫn Mẫn đang tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, tay cầm một chiếc gối khác chuẩn bị ném tiếp, sau khi nhìn thấy ba người đang đứng ngoài cửa liền chau mày rồi dừng tay lại, lịch sự mới ba người đi qua

Nguyên Nguyên hiểu ý liền kéo Vệ Nam và Kỳ Quyên nhanh chóng bước qua cửa.
“Bụp” một cái, một cái gối nữa bay vèo sau gáy ba người.
Hứa Chi Hằng đi ra, khuôn mặt thản nhiên đứng dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Tô Mẫn Mẫn và nói: “Tiếp đi”.

Ba người đi cũng không phải mà dừng lại cũng không phải, người này nhìn người kia.

Tô Mẫn Mẫn tức điên liên, khua khoắng lung tung tìm thứ gì đó ném tiếp, tiện tay vớ được cái cốc, định ném nhưng dường như không nhẫn tâm, tay run run đặt cốc xuống bàn, chỉ tay vào Hứa Chi Hằng rồi run rẩy nói: “Hứa Chi Hằng tôi nói cho anh biết, đừng tưởng Tô Mẫn Mẫn tôi là người anh thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi. Tôi không ngu như anh nghĩ đâu. Chẳng phải anh chỉ coi phụ nữ như món đồ sao? Dám qua lại với nhiều người như thế, có tin là tôi dám lấy dao cắt cổ anh không?”

Hứa Chi Hằng hơi nhíu mày, “Em ném xong rồi thì xuống dưới đi, mọi người đang chờ. Nhớ lau sạch nước mắt đi, đừng có vác cái mặt ấy xuống để người ta cười cho”.

Nói xong, Hứa Chi Hằng quay người bước đi, để lại một mình Tô Mẫn Mẫn phẫn nộ không nói nên lời, “Anh anh anh….”
Lắp bắp mãi không nói được câu nào.

Vệ Nam, Kỳ Quyên, Nguyên Nguyên đi thang máy xuống dưới, vừa vào thang máy, Nguyên Nguyên không nhịn được cười phá lên: “Sack, không ngờ Tô Mẫn Mẫn cãi nhau cũng hung dữ như thế, cũng ném linh tinh cơ đấy, thật hợp với phong cách giả tạo của cô ta”.

Kỳ Quyên cười: “Hai đứa chúng nó không cãi nhau được đâu, chúng mày không thấy ánh mắt Hứa Chi Hằng nhìn nó chẳng khác nào nhìn một con kiến sao?”

Nguyên Nguyên đáp lại: “Đúng thế đúng thế, Tô đại tiểu thư thật không biết mình biết ta, còn đứng ì ở đấy mà chửi rủa, bó tay”.

Vệ Nam im lặng không nói gì, thang máy mở ra, ba người bước ra ngoài thì thấy Tô Mẫn Mẫn bước ra từ thang máy bên cạnh.

Tâm trạng của Tô Mẫn Mẫn có vẻ rất tồi tệ, mặt lạnh lùng đi đôi giày cao gót, dường như coi mặt đất là mặt ai đó, giẫm cộc cộc cộc cộc, đi ngang qua mặt Hứa Chi Hằng đang đứng chờ bên cạnh. Mái tóc dài đen nhanh tung bay trong gió.

Hứa Chi Hằng nhìn Tô Mẫn Mẫn bước qua trước mặt mình, nhún vai một cái, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất cần, bước lên xe.
Bỗng nhiên Vệ Nam thấy rằng cách sống của họ thấy khiến người ta khó mà lý giải được. Tuy Tô Mẫn Mẫn là người giả tạo, xấu xa nhưng thật lòng yêu Hứa Chi Hằng, không hiểu giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tô đại tiểu thư giận dữ đến mức muốn cầm dao cắt cổ anh ta.

Cứ tưởng rằng trước mặt Hứa Chi Hằng cô ta sẽ giống như con chim, không ngờ cũng tiềm tàng bản chất của một con “hổ cái”.

Vệ Nam sờ mũi rồi bật cười.

Chiếc xe xuất phát đúng giờ, Kỳ Quyên chạy sang xe của lớp Vệ Nam, ngồi cạnh Nguyên Nguyên, hai người ba hoa chích chòe nói liến thoắng. Vệ Nam ngồi sau hai người, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Khung cảnh ở đây thật đẹp, trời xanh mây trắng, hướng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy biển rộng bao la, không khí trong lành, hàng dừa thẳng tăm tắp, ngắm cảnh mà thấy lòng hân hoan, không biết chừng sau này mình già sẽ đến đây dưỡng già.

Vệ Nam đang nghĩ lung tung thì bỗng nhiên chiếc xe phanh kít một cái, dường như phía trước có tai nạn giao thông. Vệ Nam ngoái đầu ra cửa nhìn – Ơ, kia chẳng phải là xe của Chu Phóng sao?

Tim Vệ Nam đập thình thịch, vột rút tai nghe ra chạy ra cửa, cầu xin lái xe mở cửa rồi chạy thật nhanh ra hiện trường xảy ra vụ án….

Hiện trường vụ án là một chiếc xe bị chết máy và hai người đàn ông đứng bên, tay áo tung bay trong gió - Đó mới gọi là “dáng đứng Bến Tre” điển hình.

Vệ Nam không còn gì để nói. Hai cái con người này, vừa nãy xe vẫn ngon lành như thế, không hiểu sao trong nháy mắt đã bị họ biến thành thế này. Họ thật không hổ là tác giả biến thái, có “sức tàn phá” và “sức bùng nổ” dữ dội.

Nhìn thấy Vệ Nam, Lục Song mỉm cười: “Thật trùng hợp, các em cũng đi đường này à?”
Thực ra có mỗi con đường này là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng nhất, gặp hai người họ cũng chẳng có gì là lạ cả, chỉ thấy lạ là Chu Phóng đua xe kiểu gì mà thật khủng khiếp, làm bục cả lốp xe, không những thế còn một lần hai lốp, trái phải cân xứng không hề thiên vị.

Hai người đỗ xe một bên, đứng ở đó làm thần giữ đường, nhìn trông rất đẹp trai, phong độ.

Một lúc sau, có người đến kéo chiếc xe đến xưởng sửa chữa, Chu Phóng bức xúc nói: “Đúng là cái xe tàn tạ, mới đi có thế mà đã hỏng”. Sau đó quay sang nói với Lục Song với vẻ mặt vô tội: “Làm thế nào bây giờ?”

Lục Song nhún vai: “Đứng đây thôi, lấy kính viễn vọng ra, thả hồn ngắm cảnh”

Chu Phóng thở dài, tỏ vẻ ca thán giống như nhà thơ vậy, “Ôi, tư tưởng của ta, có bay đến đâu xa cũng không thoát khỏi trái tim em….”

Lục Song nhíu mày, Vệ Nam không nhịn được phì cười, khi Chu Phóng quay đầu lại thì vội vàng mím miệng lại, nghiêm túc nói: “Hay là hai anh lên xe lớp em ngồi đi, vẫn còn chỗ đấy”.

Lục Song mong được ngồi cùng xe Vệ Nam chẳng được, thấy vậy vội mỉm cười gật đầu ngay.

Chu Phóng gạt gạt cái kính, áp mặt vào tai Lục Song thì thầm: “Cậu đảm bảo một thần tượng như tôi có thể sống sót trở về được không?”
Lục Song chưa kịp nói gì thì Vệ Nam đã nói xen vào: “Em đảm bảo. Các bạn cùng ngành với em đều rất rụt rè, như em là bạo dạn lắm rồi đấy”. Thực ra sinh viên khoa Y rất bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh rỗi đọc tiểu thuyết, số người biết tên Chu Phóng đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy dù Chu Phóng lên xe cũng không xảy ra tình trạng lộn xộn chen chúc xin chữ ký. Dĩ nhiên Vệ Nam không thể nói thẳng ra như vậy, sợ động chạm đến lòng tự tin của Chu đại ca “mặt dày mũi nhọn”.

Chu Phóng nhìn Vệ Nam một cái, dường như không nhận thấy vẻ “bạo dạn” của Vệ Nam, thế là yên tâm nói: “Nếu em là mạnh dạn nhất thì…anh yên tâm rồi”. Có một lần, độc giả đã kích động đến nỗi xé rách áo Chu Phóng, xé toạc một cái khiến Chu Phóng gần như khỏa thân.

Sự xuất hiện của hai anh chàng đẹp trai bỗng chốc thu hút rất nhiều ánh nhìn. Vệ Nam giới thiệu sơ qua: “Anh này họ Chu, trước đây cũng học khoa văn trường T”, sau đó kéo tay Lục Song và nói: “Anh này họ Lục”, thấy Vệ Nam dường như đang suy nghĩ xem nên giới thiệu thế nào, Lục Song tự giác nói: “Là bạn của anh trai cô ấy”.

Vệ Nam cười không nói gì. Nguyên Nguyên sặc cả nước. Kỳ Quyên sa sầm mặt nhịn Lục Song, ánh mắt phức tạp ấy ẩn chứa biết bao cảm xúc.
Lục Song vẫn chưa biết chuyện gì nên rất tự nhiên rồi xuống bên cạnh Vệ Nam, lại còn nhìn Kỳ Quyên cười rất thân thiện, kết quả nhận lại cái lườm sắc như lưỡi dao.
Lục Song làm ra vẻ vô tội nhìn Vệ Nam. Vệ Nam cũng nhìn anh với ánh mắt ấy, sau đó Lục Song nhún vai, không biết nên nói gì.
Chu Phóng ngồi chéo phía trên, nói chuyện với Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên.
“Các em đều học trường Y à, sắp đi thực tập chưa?” Đúng là giọng điệu của người từng trải, trông rất da dáng “đàn anh”.
“Em tốt nghiệp trường luật, đang thực tập ở Thời Đại”. Vì anh ta là đàn anh nên Kỳ Quyên mới lễ phép đáp lại, giọng điệu không nóng không lạnh.
“Văn phòng luật sư Thời Đại à”. Chu Phóng bật cười: “Văn phòng ấy nổi tiếng nhất vùng, em vào được đó, thật là lợi hại”.
“Cũng bình thường thôi ạ”. Được người khác khen ngợi, khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Quyên cũng tan chảy, nhưng vẫn nhếch mép cười.
“Nếu anh nhớ không nhầm Tiêu Phàm cũng làm ở Thời Đại?” Chu Phóng đột nhiên hỏi.
Kỳ Quyên gật đầu, “Đúng ạ, luật sư Tiêu Phàm là anh họ của Tiêu Tinh bạn em. Anh quen anh ấy à?”
Kỳ Quyên hoàn toàn không biết rằng “anh Chu” này chính là tác giả lớn Chu Phóng nên nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu “tôn trọng đàn anh”. Vệ Nam ngồi sau nghe họ nói chuyện mà buồn cười vỡ cả bụng, không sợ chết ngồi đó xoay xoay cái MP3 và lặng lẽ “vui vẻ một mình”.
“Biết chứ, bạn học cùng hồi cấp ba, anh còn tìm anh ấy để bàn bạc một số vấn đề liên quan đến pháp luật”. Chu Phóng cười rồi nói tiếp, “Anh cũng gặp Tiêu Tinh rồi, cô bé rất đáng yêu, hình như đi du học rồi thì phải”.
Vì anh ta không chỉ khen ngợi mình mà còn khen ngợi người bạn thân nhất của mình nên Kỳ Quyên thấy có cảm tình với anh ta, cô cười rạng rỡ hơn.
Quả thực Vệ Nam không nhẫn tâm nói với cô ấy rằng người này chính là tay tác giả Chu Phóng xấu xa. Nếu nói ra chắc trái tim vốn đã vỡ thành nhiều mảnh của Kỳ Quyên sẽ vỡ vụn. Lúc nãy còn có gối, tường màg đập, nhỡ lần này cô ấy đập cửa kính xe thì chết…Thế nên Vệ Nam nghĩ rằng tự mình cảm nhận niềm vui một mình thì tốt hơn.
Lục Song khó chịu nói: “Em cứ ngồi đấy mà nhịn cười, không sợ ảnh hưởng đến chức năng của cơ mặt sao?”
Vệ Nam nghiêm túc nói với Lục Song: “Em có nhịn cười đâu?”
Lục Song thở dài, “Đừng bóp nữa, tuy MP3 là kim loại nhưng em cứ bóp mãi như thế cũng biến dạng đấy”. Nói xong, anh ta mỉm cười, quay đầu lại và nói: “Không sao đâu, anh che cho em, em cứ cười đi, cô ấy không nhìn thấy đâu”.
Lục Song nói như vậy khiến Vệ Nam dở khóc dở cười.
Kỳ Quyên và Chu Phóng đang nói chuyện ở Thời Đại, bỗng nhiên Lục Song nói: “Chu Phóng, những tư liệu anh thảm khảo lần trước là nhờ luật sư Tiêu Phàm tìm cho à?”
Chu Phóng gật đầu, “Đúng vậy, những thứ nó đưa cho anh rất có ích. Anh vẫn chưa trả lại đâu. Khi nào về anh cho cậu xem”.
“Cảm ơn, em đang lo không tìm được”.
Trong khoảnh khắc nghe thấy hai từ “Chu Phóng”, nụ cười bỗng nhiên vụt tắt trên môi Kỳ Quyên, hai mắt cô gườm gươmg, sa sầm mặt xuống.
Khi quay đầu lại, Chu Phóng nhìn thấy cô gái lúc nãy vẫn đang mỉm cười chuyện trò vui vẻ với mình bỗng nhiên mặt mày sầm sì, không thèm để ý đến người khác.
Chu Phóng làm ra vẻ tội nghiệp quay sang nhìn Lục Song, hai người không hẹn mà gặp cùng nhún vai xua tay. Vệ Nam ho một cái rồi bật cười, cô ngước lên thì thấy cái lườm sắc nhọn của Kỳ Quyên đúng như dự đoán.

Hải Nam nằm trong vùng áp nhiệt đới, có sức hút đặc biệt. Đến đây rồi mới thực sự cảm nhận được vẻ đẹp và quyến rũ của trời biển, cảm nhận được cái mát mẻ, dễ chịu của gió biển, cảm nhận được cảm giác khi đứng trước biển rộng bao la, khác biệt hoàn toàn so với những bãi biển nhỏ ở thành phố nơi Hải Nam sinh sống.
Xe dừng lại gần bãi biển, cuối cùng mọi người cũng có thể tự do vui đùa.
Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, ánh mặt trời in bóng xuống mặt biển sóng gợn lăn tăn, bãi cát xung quanh như được mạ một lớp vàng, khung cảnh tươi đẹp khiến người ta có cảm giác được đứng trên thiên đàng. Mọi người phấn khích chạy xuống xe, cởi quần áo giày dép nô đùa trên cát, chen chúc như cứ như là nhìn thấy báu vật vậy.
Tô Mẫn Mẫn bước xuống từ chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế. Vừa xuống xe liền buộc cao tóc ra sau, mặc quần áo bơi rồi một mình nhảy xuống biển. Cách trang điểm ấy rất giống nàng tiên cá. Hứa Chi Hằng không xuống xe, ngồi lì trên xe không biết đang làm gì.
Kỳ Quyên và Nguyên cùng đi dạo trên bờ biển. Vốn dĩ Vệ Nam muốn đi cùng họ, nhưng Lục Song và Chu Phóng đứng đó như hai vị thần, Vệ Nam không muốn để mặc họ chạy mất, đành phải cười toe toét hỏi: “Hai anh không đi chơi à?”
Lục Song mỉm cười nói với Vệ Nam: “Em đi đi, đi nữa anh chụp ảnh cho”.
Chu Phóng cười và nói: “Lục Song, cậu đừng nói quanh co như thế”.
Lục Song cười, thẳng thắn nói: “Vâng, tuy em rất cá tính, có điều không cá tính đến mức… mặc quần âu áo sơ mi… nhảy xuống biển bơi đâu ông anh ạ”.
Vệ Nam nói: “Quần áo có mọc trên người anh đâu, anh có thể cởi quần áo rồi xuống biển được mà”.
Chu Phóng cười đểu: “Vệ Nam à, tuy da mặt anh Lục Song rất dầy, nhưng thỉnh thoảng…cũng có lúc xấu hổ”.
Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Anh cũng biết xấu hổ?”
Lục Song mỉm cười: “Đâu có, anh chỉ không muốn nhiều người như xúm lại nhìn mụn trên người anh thôi”.
Vệ Nam sững người một lúc rồi nói: “Thôi được, vậy em đi chơi một mình, hai anh tự nhiên, sáu rưỡi lên xe, hai anh đừng đi lung tung nhé”.
Đợi Vệ Nam đi xa, Chu Phóng cười phá lên, đặt tay lên vai Lục Song cười gian tà: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mọc mụn trứng cá?”
Lục Song mỉm cười: “Đâu có, em có làn da trắng mịn có thể đi quảng cáo sữa tắm trắng da”.
“Vậy cậu lừa cô ấy làm gì?”
Lục Song nghiêm túc nói: “Vì em xấu hổ”. Nói xong bổ sung thêm, “Em không bạo dạn như anh, tùy tiện khỏa thân… trước mặt người mình yêu”.
Chu Phóng như bị sặc, ho một lúc rất lâu, “Cậu… xấu hổ… thật à?”
Lục Song cúi đầu, khẽ cười: “Không thể mặc quần sịp đi bơi đúng không? Anh không xấu hổ nhưng em xấu hổ”.
Chu Phóng không còn gì để nói, “Thôi được. Tôi xấu hổ. Tôi sợ thân hình hoàn hảo của mình khiến người khác phải đố kỵ”.
Lục Song nghiêm túc gật đầu, “Thực ra, em cũng vậy”.
Về Đầu Trang Go down
 

ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 5,6,7,8)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 9=>>11)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 12,13)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 18=>>20)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
۩۞۩๑ღAnThi24h๑۩۞۩๑ღ :: Siêu thị Tâm Hồn :: Truyện-

ỐC SÊN CHẠY(Chương 16,17) Ft6mndm5bv0y8s390jnm
New Page 1
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất