Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  

Share | 
 

 ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm



ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15) Empty
Bài gửiTiêu đề: ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15)   ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15) EmptyThu May 12, 2011 6:08 pm

Chương 14. Chuyện xấu hổ nhất
Sau khi đọc xong Xác chết biến mất, Vệ Nam xoa cằm cười rất gian tà. Chẳng trách Kỳ Quyên nói bới móc xoi mói là chuyện rất thú vị. Quá nhiên bới móc Lục Song là chuyện rất đáng tự hào.
Hiện nay Xác chết biến mất đang đăng vụ án có tên là tiếng khóc trong nhà xác, tiêu đề mang phong cách biến thái mà Lục Song yêu thích. Mấu chốt của vụ án này là xác định thời gian tử vong của người chết, bởi xác định chính xác thời gian tử vong có liên quan đến việc điều tra những nghi phạm không có mặt ở hiện trường. Trong quá trình suy luận, Lục Song mắc một lỗi rất lớn. Lỗi ấy đã bị Vệ Nam vốn dĩ rất thích chỉ ra sai lầm của anh ta phát hiện được.
Vệ Nam kích động đến nỗi máu trong người sôi lên, Lục Song ơi Lục Song, phạm sai lầm lớn thế này, xem anh còn hung hăng được nữa không.
Vệ Nam mở cửa sổ chat với Lục Song với tâm trạng phấn khích và nụ cười đắc chí.

Mộc Nam: Em phát hiện một bug rất lớn trong câu chuyện của anh, hahaha.
Hựu Hựu: Vậy mà? Sao anh thấy em giống như bắt được vàng thế? Hít thở sâu đi, đứng kích động thế.

Anh ta vẫn thản nhiên như không?
Vệ Nam lườm một cái, nuốt nước bọt, sau đó đánh chữ. Các ngón tay lướt trên bàn phím, phát ra tiếng gõ tạch tạch trong đêm tối yên ắng.
“Sau khi chết xác người sẽ cứng lại, bốn mươi tiếng sau mới bắt đầu mềm ra. Nếu nhiệt độ tăng cao thì sẽ nhanh mềm hơn, không cần đợi bốn mươi tiếng, chỉ khoảng ba mươi tiếng là được. Vì vậy bằng chứng không có mặt ở hiện trường của những người kia không có hiệu lực. Thời gian tử vong của người chết đã bị anh suy đoán nhầm hơn mười tiếng. Anh đã không chú ý đến ảnh hưởng của môi trường với xác chết. Hehehe, mau sửa lại đi”.
Chắc sau khi đọc tin nhắn của Vệ Nam bên kia sợ xanh mắt mèo, im lặng một lúc mới nhắn lại – “Bạn à….Trong phòng người chết có điều hòa”.
Vệ Nam sững người.
“Thật sao? Điều hòa? Vệ Nam dụi mắt, cảm giác mặt mình bỗng nóng bừng lên, ngượng ngùng nhắn lại, “Vậy à…..Hi hi hi……Ngại quá, em quên mất…….Thôi anh làm gì thì làm đi”.
Lục Song nhắn lại: “Anh rất hiểu tâm trạng bức xúc của em, muốn nhanh chóng bới móc sai sót của anh. Chỉ có điều em cần tu luyện một thời gian….”
Vệ Nam chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế. Mặt cô đỏ bừng cả lên.
Vẫn chưa hết xấu hổ, bên kia gõ tiếp: “Người suốt ngày viết những lời chỉ trích sai sót của anh dưới mỗi bài viết là em hả?”
Vệ Nam giật nảy mình, đó là của chị Kỳ Quyên chua ngoa…
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải em”.
“Không phải em à?”
Vệ Nam thật sự rất muốn khóc. Trong tình huống này mà cố gắng giải thích thì sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang cố ý giấu diếm. Tuy tôi rất thích bới móc sai sót của anh, nhưng tiếc rằng những lời nhắn đó không phải là của tôi. Trước ngày hôm nay tôi vẫn chưa đọc truyện của anh. Tôi thấy anh chướng mắt nên muốn chỉ ra sai sót mà tự mình cho là nghiêm trọng. Nào ngờ lại bị anh vặn lại đến nông nỗi này.
Thật xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
“À, đúng rồi, em thích vỏ sò bảy màu đúng không?” Lục Song hỏi
“Em đùa thôi mà, Hehe”.
Vệ Nam gượng gạo gõ dòng chữ ấy. Đôi khi có cảm giác rất kỳ lạ - Lục Song trêu đùa mình như trêu một con nhóc vậy.
Bỗng nhiên Lục Song gửi cho Vệ Nam một file, Vệ Nam accept, mở ra xem thì thấy đó là một bức tranh có hình vỏ sò bảy màu phát sáng và bầu trời sang lấp lánh, trên bầu trời hiện lên bốn chữ “vỏ sò bảy màu” nhấp nháy như cầu vồng.
Nhìn dòng chữ đáng yêu, nhìn vỏ sò bảy màu lấp lánh đến chói mắt, Vệ Nam tức hộc máu. Chẳng phải rõ rành rành muốn nói mình rất ấu trĩ sao?
Vệ Nam cố nhẫn nhịn một lúc rất lâu, sau đó mới nhắn lại bằng giọng điệu rất giả tạo.
“Cảm ơn anh, em chưa bao giờ nhìn thấy vỏ sò nào đẹp như thế”.
“Không có gì, tặng em một món quà gặp mặt nữa”.
Vệ Nam ngây người nhìn màn hình máy tính bỗng nhiên tắt ngóm. Đèn bên dưới vẫn sáng, đèn trên bàn phím vẫn sáng….Chỉ có màn hình là tối om.
Làm cái quái gì vậy.
Cái máy chết tiệt này mày nhanh chóng khởi động lại, khởi động lại rồi sống lại cho tao nhờ. Sao cứ ì ạch mãi một chỗ không thấy động tĩnh gì là thế nào?
Vệ Nam đang định khởi động lại, kết quả màn hình bỗng nhiên phát sáng, cứ sổ chát cũng nhảy ra.
Lục Song gửi hình mặt cười rồi bổ sung thêm một câu: “Thích không?”
Sau đó chiếc máy tính của Vệ Nam lại tối đen lại, rồi lại phát sáng.
Vệ Nam ngỡ ngàng nhìn cái máy tính trên bàn đột nhiên không còn là máy tính của mình, một lúc sau mới ngộ ra – Tay Lục Song này học về máy tính, lại còn là người khai thác game, không biết chừng anh ta từng làm hacker, kỹ thuật ấy thì khỏi phải nói. Nhưng cũng không cần phải giở thủ đoạn ấy để ức hiếp dân đen chứ.
Vệ Nam phẫn nộ nhắn một câu, “Anh thả virus vào máy em à?”
Giọng điệu của Lục Song vẫn rẫt thản nhiên: “Làm gì có, chỉ là điều khiển từ xa giúp em thay hình nền, nhân tiện làm tối màn hình để kích thích thần kinh của em thôi mà”.
Vệ Nam nhìn cửa sổ chat mà không biết nói gì.
Thì ra không phải làm đơ máy mà là làm tối màn hình, nhân tiện kích thích thần kinh, được lắm, được lắm, kích thích đến nỗi tôi đang muốn giết người đây.
Vệ Nam gửi biểu tượng khinh bỉ: “Anh tinh thông máy tính thì có gì là tài giỏi? Tôi siêu hạng hơn anh nhiều. Tôi tinh thông não người”.
“Hehe”
“Cười cái gì mà cười”.
“Để anh ‘thể hiện’ cho em xem, em chờ chút nhé”.
Nói xong, máy tính của Vệ Nam bỗng nhiên không chịu sự điều khiển của cô.
Vệ Nam di chuột ra công ra sức ấn nhưng mũi tên không nghe lời, ngược lại làm theo sự điều khiển của Lục Song, kích vào “My computer”, sau đó nhấn lung tung vào các ổ đĩa.
Lục Song cười khoái chí: “Để xem trong máy tính của Mộc Nam cô nương có gì hay nào”.
Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi, khi anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam rùng mình – Quả này đi rồi.
Từ trước đến nay, ổ F là ổ chị Kỳ Quyên ghê gớm không cho ai động vào, bởi vì trong đó toàn là ảnh người lớn, khi nào nhàm chán chị Kỳ Quyên sẽ vừa gặm táo vừa giải khuây. Trong đó có một số bộ phim biến thái máu mê bê bết, đủ loại vũ khí giết người, còn có rất nhiều phim cấm……
Vệ Nam sợ tái cả mặt, chẳng may bị anh ta mở ra thì thật là …. mất mặt. Hix, xấu hổ chết mất. Đến lúc ấy dù có nói rát cổ bỏng họng rằng đây không phải là máy tính của em thì anh ta có tin không?
Nhưng bây giờ không thể điều khiển được máy tính, muốn lô anh ta vào danh sách đen cũng không được, chuột cũng không di chuyển được. Thấy anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam “chó cùng dứt giậu” nhấn nút tắt máy nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, vội đứng dậy rút nguồn điện.
Trời ơi!
Ky Quyên dùng laptop, không giống với máy tính để bàn của mình, rút nguồn điện vẫn còn pin…không thể lật máy tính lại bỏ pin ra được.
Vệ Nam bất lực ngồi nhìn Lục Song nhắn tin.
“Sao em để nhiều thứ linh tinh lộn xộn trong máy thế này? Trời, cũng nhiều phết đấy … mấy trăm bộ chứ chẳng ít”.
Nhìn những bộ phim được sắp xếp ngay ngắn, lại còn chia thành từng loại, cấm 18, cấm 21. Vệ Nam mặt đỏ bừng bừng.
Dù bình tĩnh đến mức nào thì bị con trai phát hiện mình lén xem những thứ này cũng thấy thật khó xử. Tuy tất cả đều là của chị Kỳ Quyên nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi thay chị ấy gánh chịu nỗi oan ức này, tránh trường hợp giải thích loằng ngoằng, người ta lại nghĩ rằng mình cố giấu diếm, không chịu thừa nhận.
Vệ Nam cầm điện thoại nhắn tin nhắn cho Lục Song với giọng điệu bất cần: “Em thích làm gì thì kệ em, anh không cần quan tâm, trả máy tính lại cho em”.
“Anh không quan tâm”. Lục Song vừa nhắn lại vừa khống chế máy tính của Vệ Nam, delete mấy bộ phim bạo lực cao cấp, động tác cứ gọi là nhanh, mạnh, chuẩn.
“Nam Nam, sau này đừng xem những thứ này nữa. Nó chỉ dành cho những người có đầu óc đen tối thôi. Em nên hướng về ánh sáng, xem những bộ phim cảm động như Saint Seiya, Athena ấy”.
Vệ Nam muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống mà không thấy. Chỉ có thể nhìn gườm gườm vào màn hình, thấy chuột có thể điều khiển được, cô vội vàng tắt máy, động tác nhanh đến nỗi cứ như bị điện giật vậy.
Một lúc sau, Lục Song nhắn tin: “Ngủ sớm đi, chẳng phải sáng mai em muốn đi xem mặt trời mọc sao?” Lục Song tỏ vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam đỏ mặt nhắn lại, tay run run: “Vâng, anh cũng ngủ sớm đi”.
“Tối nay anh và Chu Phóng phải thức đêm viết bài. Em ngủ trước đi”.
“Vâng……..Hai anh cố lên……”
“Uh, chúc ngủ ngon”.
Vệ Nam thấy lòng rối bời.
Từ nhỏ đến lớn tuy đã xảy ra rất nhiều chuyện mất mắt nhưng chưa lần nào thê thảm như lần này.
Không biết anh ta sẽ gì nghĩ đây, liệu có nghĩ rằng Vệ Nam “thèm khát” đến cùng cực, down nhiều phim như vậy, đúng là “cô gái biến thái, bạo lực” không?
Oh….No….Chị Kỳ Quyên ơi, chị hại chết em rồi.

Đến tận gần sáng Vệ Nam mới đi ngủ. Trong giấc mơ, Vệ Nam thấy những bộ phim từ trên trời rơi xuống, giống như cơn mưa đá ào ào không dứt, thật là hoành tráng. Từng đĩa phim rơi xuống đè lên người như muốn chôn sống Vệ Nam, khiến cô không thể thở được.
Khi Vệ Nam thở hổn hển tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, chiếc điện thoại cạnh đầu giường phát sáng, trời ơi, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ toàn là của Lục Song.
Vệ Nam ngây người, có cần thiết phải thế không, liên tục gọi hơn hai chục cuộc, tinh thần cách mạng kiên cường của anh ta thật đáng nể phục.
Lẽ nào có chuyện gì hệ trọng?
Vệ Nam vội gọi lại, đầu dây bên kia là giọng nói rất hay của Lục Song. Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng, ấm áp giống như cơn gió mùa xuân thổi đến khiến Vệ Nam phấn chấn tinh thần.
“Cuối cùng thì bạn Vệ Nam của chúng ta cũng đã thức dậy”.
“….Anh gọi điện có việc gì à?”
“Đánh thức em dậy. Chẳng phải em nói muốn đi xem mặt trời mọc sao?”
Vệ Nam nhìn khắp phòng, không thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đâu, vội chạy lại kéo rèm cửa, phong cảnh bên ngoài thật đẹp, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu…
“Thế ạ…..Tối qua ngủ muộn quá, sáng không thể nhấc mình dậy được”. Khi nói những lời này Vệ Nam thấy mặt mình nóng ran, đúng là mất mặt hết lần này đến lần khác.
“Anh gọi hơn hai chục cuộc mà vẫn không đánh thức được em dậy. Tài ngủ của em đúng là không ai sánh bằng”. Lục Song nhẹ thở dài, sau đó bổ sung thêm một câu, “Đừng có mà nói với anh em để rung đấy nhé”.
Vệ Nam gật đầu: “Lúc ngủ em thường để rung mà”.
“……Bó tay”.
“Hehe, anh đang ở đâu?”
“Sân bay, anh chuẩn bị lên máy bay, chiều qua đấy đưa máy ảnh cho em”.
“Vâng ạ”.
“À đúng rồi”. Giọng cười nhẹ nhàng của Lục Song truyền qua điện thoại, “Sau này không biết chừng anh sẽ dùng cách này để đánh thức em dậy đấy. Tốt nhất là em để chuông đi. Đây là lời căn dặn của Vệ thái hậu. Anh không dám không tuân theo. Anh nghĩ em cũng không dám làm trái lại, đúng không?”
Sau khi cúp máy, Vệ Nam xấu hổ nhìn màn hình, thực ra không hề để rung, vậy mà Lục Song gọi nhỡ hơn hai chục cuộc không hay biến gì, đúng là ngủ như lợn chết, không ai sánh bằng….
Nếu có người cầm dao mổ thịt chắc Vệ Nam cũng không biết mình chết từ lúc nào.
Vệ Nam chỉnh âm lượng ở mức to nhất, sau đó trong phần “nhạc của tôi” chọn bản nhạc chuông đặc biệt, cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của Lục Song
Nhạc chuông ấy là tiếng gáy “Ò, ó, o, o, o”…. rát cổ bỏng họng, liên tục không ngừng của gà trống.

Gần đến trưa, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới mướt mải mồ hôi chạy về.
Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Vệ Nam, Kỳ Quyên sa sầm mặt lại. Chỉ có Nguyên Nguyên là cười toe cười toét, đến bên cạnh Vệ Nam thì thầm: “Nam Nam, mặt trời mọc trên biển thật đẹp, thật hoành tráng, thật rực rỡ, làm người ta lưu luyến không rời….
Trước khi Nguyên Nguyên lôi hết những từ miêu tả đẹp đẽ ra, Vệ Nam vội vàng ngắt lời: “Thôi ngay, đừng có mà kích tao. Đi một quãng đường xa đến Hải Nam để ngủ quên. Tao đang rất ức chế đây”.
Kỳ Quyên lườm một cái: “Mày cũng biết điều đó à? Đi một quang đường xa xôi đến Hải Nam để ngủ như chết, mày thật là đỉnh. Sáng nay tao ra công ra sức lay mày dậy mà mày vẫn không tỉnh. Đúng là chỗ nào mày cũng ngủ được”. Kỳ Quyên nhíu mày rồi liếc nhìn Vệ Nam: “Chiều nay ra biển, đừng có mà nói với tao là mày mặc quần bò đi đấy nhé”.
“Dĩ nhiên là tao có mang quần sooc mà”. Vệ nam mỉm cười, sờ tay lên mũi rồi quay người vào phòng tắm thay quần áo, nghe thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nói rất to: “Đúng là tài ngủ không ai sánh bằng”.
“Mày không biết đâu hồi học cấp ba, tập thể dục theo nhạc mà nó còn ngủ được, bó tay”.
“Chẳng phải giống lợn sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
“Đi xin cái kỷ lục Guinness cho rồi”.
Vệ Nam soi mình trong gương, lấy tay véo mặt thật mạnh rồi vã nước lạnh vào mặt. Lần này thì tỉnh hẳn rồi. Vừa mặc xong quần áo, cô ấy nghe thấy điệu cười gian lạnh lùng của Kỳ Quyên: “Hơ, máy tính của tao làm sao thế này?” Vệ Nam giật nảy mình, vội chạy ra chỗ Kỳ Quyên, sợ hãi nhìn màn hình và nói: “Kỳ Quyên, máy tính của mày làm sao vậy?” Vẻ mặt lo lắng ấy giống như khi nhìn người chồng yêu quý nhất của mình vậy.
Kỳ Quyên bực tức sờ tay lên trán rồi quay sang hỏi Vệ Nam: “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai? Đêm qua mày ngồi máy mà”.
Vệ Nam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay rồi mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc là bị virus”.
“Virus?” Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam với ánh mắt đầy ngờ vực, sau đó nhìn màn hình nhấp nháy không ngừng: “Tao dùng cái máy này ba năm rồi, sớm đã tu luyện thành lão yêu tinh không loại virus nào xâm nhập được. Tại sao vừa vào tay mày lại bị virus?”
Vệ Nam mỉm cười: “Có lẽ virus ở Hải Nam rất lợi hại”.
“Đừng có nhiều lời. Tối qua mày vào trang web rác rưởi nào mà bị nhiễm virus hả?” Vệ Nam vừa nói vừa mở phần mềm diệt virus, “Á, không mở được phần mềm diệt virus. Mày đúng là có bản lĩnh thu hút sinh vật quái dị, nhiễm con virus gì mà kinh dị thế này. Phần mềm diệt virus của tao có bản quyền hẳn hoi mà”.
Vệ Nam thầm nguyền rủa Lục Song. Không biết có phải trong lúc gửi file ảnh anh ta đã nhân tiện thả con virus vào máy, đúng là tên ác ôn, mình muốn đập chết anh ta.
“Không sao, tạm thời tắt máy đi đã. Tao có anh bạn rất giỏi về máy tính, để tối nhờ anh ấy sửa cho”. Vệ Nam nói vậy để tạm thời trấn áp Kỳ Quyên đang trong cơn thịnh nộ.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam rồi cười gian tà: “Nhiễm con virus cũng chẳng sao, chỉ sợ…. mất hết chỗ bảo bối của tao thôi”.
Vệ Nam toát mồ hôi hột. Bảo bối của mày mất hết rồi. Chỉ có điều có thể nhận cơ hội này nói là do virus ăn hết, chẳng liên quan gì đến tao cả, hoàn toàn là lỗi của virus. Nghĩ đến đấy Vệ Nam lại cười thầm trong bụng.
Bỗng nhiên bên tai Vệ Nam vang lên âm thanh kỳ quái, ò ó o o o, ò ó o o o, giống như con gà trống đánh thức nhà nông vào buổi sáng, tiếng kêu rất tự nhiên, giống y như thật.
Nguyên Nguyên tò mò mở cửa thò đầu ra ngoài nghe ngóng: “Ở đây mà cũng có người nuôi gà á? Sao bây giờ mới kêu nhỉ?”
Vệ Nam làm luật sư thực tập nửa tháng nên đã rèn luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy, lập tức tìm thấy nơi phát ra tiếng gà kêu, nhanh như chớp lôi chiếc điện thoại trong túi quần bò của Vệ Nam rồi nghịch một hồi.
“Tiếng chuông cá tính phết đấy, cài đặt cho ai vậy?” Kỳ Quyên mỉm cười gian tàn.
Vệ Nam cười và nói: “Cho chiếc đồng hồ nhân tạo của tao”.
Kỳ Quyên nói trúng tim đen: “Gà kêu à? Mày không thấy dù mày cài đặt tiếng hổ gầm thì mày vẫn ngủ như chết không tỉnh dậy được sao?”
Vệ Nam xấu hổ. Xin chị đừng có lần nào cũng ăn nói chua ngoa khiến người ta ức chế có được không.
Kỳ Quyên liếc nhìn tên Lục Hựu Hựu hiện trên màn hình, cười đểu rồi đưa điện thoại cho Vệ Nam: “Mau nghe điện thoại đi….Anh Lục Hựu Hựu nhà mày đấy”.
Vệ Nam cầm điện thoại, liếc nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của chị Kỳ Quyên rồi nói: “Lục Song à, có chuyện gì vậy?”
“Vệ Nam, anh đến Hải Nam rồi”.
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Vâng, chúc mừng anh đã hạ cánh an toàn”.
Lục Song không thèm để ý đến lời nói đùa của Vệ Nam mà nói tiếp: “Lịch trình chiều nay của các em là gì?”
Vệ Nam tóm lấy tờ lịch trình trên bàn rồi bắt đầu đọc: “Mười hai giờ đến nhà ăn bên cạnh ăn trưa, mười hai giờ ba mươi ngồi trên xe ngắm cảnh biển, năm giờ chiều đến bãi biển, có thể xuống biển bơi, buổi tối đốt lửa trại và ăn đồ nướng”.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chăm chằm như muốn nhìn xuyên qua điện thoại xem người gọi điện cho Vệ Nam ở đầu dây bên kia là người như thế nào. Vệ Nam không chịu được nữa liền lườm Kỳ Quyên, lấy tay bịt điện thoại rồi nói với Kỳ Quyên: “Chị Kỳ Quyên ạ, vị này là Lục Song, bạn của anh trai em, lần trước họp lớp chị gặp rồi. Chị đừng soi em nữa, chị soi thế em lạnh hết cả sống lưng”. Thực ra Vệ Nam rất muốn nói vị này là tác giả đáng thương mà suốt ngày chị thích bới móc….cũng chính là tên cao thủ biến thái đã delete bảo bối của chị và làm hỏng máy tính của chị…..Dĩ nhiên, đó chỉ là những lời nói thầm trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô tội, mỉm cười và nói: Anh ta đúng là người có cá tính, vừa gặp mặt đã nói tao không phải là mẫu người anh ta thích”.
Một lúc sau, Kỳ Quyên mới mỉm cười rồi quay sang nói với Nguyên Nguyên: “Tiểu Nguyên à, cái chiêu lạt mềm buộc chặt này thật thú vị”.
Nguyên Nguyên quay đầu lại, ngơ ngác nói: “Hả?”
Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên mỉm cười, không nói gì.
Lúc ấy Lục Song cũng che một đầu điện thoại lại rồi quay sang nói với Chu Phóng: “Hôm nay em mời cơm, mời cả cô ấy, thế nào?”
Chu Phóng nhún vai: “Cậu đã mời rồi thì thêm ai không cần phải hỏi ý kiến của tôi….Ai trả tiền người ấy là anh cả”.
Lục Song cười gian tà: “Nhưng em muốn nhờ anh giúp mà”.
Nói xong Lục Song quay sang nói chuyện tiếp, đúng lúc ấy Vệ Nam cũng đang ngồi nghe: “Nam Nam, ăn trưa do đoàn du lịch sắp xếp không có gì ngon đấu, toàn là bọn tôm ngao chẳng bõ dính răng ý mà. Sang chỗ anh đi. Chu Phóng nói muốn mời em ăn cơm”.
Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Cái giá của việc được cậu mời ăn cơm là hy sinh thể diện của mình sao?”
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng rồi nói với giọng điệu khinh thường: “Anh cũng có thể diện để mà hi sinh ư?”
Chu Phóng nói: “Thôi được, hy sinh bản thân vì anh em, lại được miễn phí ăn cơm trưa, như thế cũng tốt”.
Lục Song gật đầu, nhấc điện thoại lên nói tiếp: “Được không? Nếu đồng ý thì anh sang đón em”.
“Hả?” Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới chỉnh lại cái cằm suýt bị trật khớp, “Chu…Chu Phóng? Mời…em….ăn cơm?”
“Đúng vậy”. Lục Song mỉm cười, “Thần tượng của anh khác xa so với tưởng tượng của em. Em chuẩn bị tâm lý gặp rồi vỡ mộng đi là vừa”.
“Vâng, không sao, tối qua em đã cảm nhận được điều ấy rồi hơn nữa lại được tự mình trải nghiệm. Em cũng rất muốn gặp anh ấy”.
“Vậy anh với Chu Phóng đến khách sạn cất đồ, đợi chút nữa sẽ qua đón em”.
“Vâng ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam vội chạy lại tóm lấy tay Kỳ Quyên và hỏi: “Tiểu Quyên, mày còn nhớ táo thích Chu Phóng bao nhiêu năm rồi không?”
Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là bốn năm. Từ năm thứ nhất mày đã bắt đầu đọc truyện của hắn ta”.
Vệ Nam gật gù thở dài: “Đúng vậy, đã bốn năm rồi….”
Kỳ Quyên cười: “Sao đột nhiên lại xúc động bùi ngùi như vậy?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Bi kịch kéo dài bốn năm, chịu đựng cũng không dễ dàng gì”.
Vệ Nam đi vào nhà tắm thay quần áo, quần bò và áo phông đơn giản, soi mình trong gương rồi lặng lẽ thở dài. Thực ra Vệ Nam chỉ đơn thuần thích tác phẩm của Chu Phóng, hâm mộ tài năng và tính cách của anh ta, cũng không hy vọng hay mơ mộng gì về cơn người anh ta. Nhưng nếu khác biệt quá lớn thì cũng rất hụt hẫng. Ban đầu cứ tưởng rằng trí ít thì anh ta cũng là tài tử phong lưu. Nào ngờ lại là tên xấu xa, còn cười cợt gọi mình là “em dâu”. Nghĩ đến đấy Vệ Nam rất muốn chui qua điện thoại đập chết anh ta.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vệ Nam nhìn thấy Nguyên Nguyên đang cười gian tà nhìn mình. Vệ Nam bước sang trái một bước, Nguyên Nguyên đứng đối diện liền bước sang phải một bước chặn cô ấy lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Vệ Nam.
Vệ Nam khó chịu nói: “Mày muốn gì?”
Nguyên Nguyên mỉm cười dịu dàng: “Nam Nam, nghe nói Chu Phóng mời mày ăn cơm. Cho tao đi với”.
Đúng là chỉ biết đặt ăn lên trên hết. Lần trước mày ăn sườn xào của mẹ tao liền bán rẻ tao. Tao còn dám đưa mày đi cùng hay sao?
Vệ Nam vừa đi giày vừa nói: “Nhưng mày có phải là fan của anh ấy đâu”.
Nguyên Nguyên vỗ ngực rồi nói: “Ai bảo thế? Tao là người nho nhã, không điên cuồng như mày. Tao đã bắt đầu đọc từ tác phẩm đầu tay của anh ấy cơ. Có điều tao chỉ e dè giữ niềm ngưỡng mộ đối với anh ấy trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài”. Nói xong còn tỏ vẻ e thẹn nắm tay Vệ Nam, “Thật đấy, trong lòng tao rất ngưỡng mộ anh ấy”. (Ôi chị Nguyên Nguyên nhà ta là người nho nhã, còn e thẹn, thật không tưởng tượng được=]])
Vâng, mày e dè. E dè đến nỗi khi chi tay còn tung cho bạn trai mấy cú đấm. E dè đến nỗi dán đầy ảnh Lưu Đức Hoa trong lòng. E dè ngưỡng mộ Chu Phóng mấy năm liền mà không biết anh ấy là sinh viên khoa văn học trên chúng ta mấy khóa…..
Vệ Nam không còn gì để nói.
“Thế mày thử nói xem tác phẩm đầu tay của anh ấy là gì?”
Nguyên Nguyên nghĩ một lúc rất lâu rồi rụt rè nói: “ Xác chết biến mất”
Vệ Nam và Kỳ Quyên nhìn nhau rồi cùng lườm một cái, không thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
Khi taxi đến khách sạn, Lục Song nhìn thấy ba cô gái đang đứng chờ. Họ đứng rất thẳng hàng. Gió biển thổi đến làm bay tóc họ. Nhìn từ xa, ba cô gái tóc bay trong gió giống như ba cây dừa đứng sừng sững trước biển.
Chương 15. Gặp gỡ thần tượng
Lục Song mỉm cười rồi gọi: “Vệ Nam”.
Vệ Nam gật đầu, kéo tay Kỳ Quyên và nói: “Giới thiệu với anh đây là bạn tri kỷ của em, tên là Kỳ Quyên, anh đã gặp trong buổi họp lớp hôm trước. Còn đây là bạn cùng phòng của em, tên là Nguyên Nguyên, lần trước đến nhà ăn cơm anh cũng gặp rồi”. Nói xong Vệ Nam tự động đứng ra đằng sau, để hai người bạn tri kỷ nhiệt tình chào hỏi Lục Song.
Nguyên Nguyên chạy lại bắt tay Lục Song, cười toe toét: “Sao anh cũng đến Hai Nam… Thật là trùng hợp”. Cố ý kéo dài âm cuối, nghe rất "điêu dân".
Lục Song mỉm cười: “Đi công tác thôi mà”.
Kỳ Quyên nghiêm nghị gật đầu, “Lục Song, em thường nghe Nam Nam nói rất nhiều về anh”. Mặc dù Vệ Nam đã huých rất mạnh vào tay nhưng Kỳ Quyên vẫn không chút lay động, lễ phép đưa tay ra và nói: “Rất vui được gặp anh. Em là Kỳ Quyên, bạn thân của Nam Nam”.
Sau đó Kỳ Quyên nắm lấy tay phải của Lục Song.
Tay trái tay phải của Lục Song đều bị nắm chặt, giống như tội phạm vậy. Tuy nhiên Lục Song không hề để bụng, lịch sự rung rung hai tay, cùng lúc bắt tay hai cô gái, mỉm cười nói: “Rất hân hạnh được làm quen với hai em”.
Vệ Nam đứng cạnh cố gắng ấn bụng nhịn cười.
Nếu nói với Kỳ Quyên rằng người bắt tay cô ấy chính là tay tác giả cô ấy chướng mắt thì Kỳ Quyên sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Nếu nói với Lục Song rằng anh ấy đang bắt tay với độc giả biến thái suốt ngày bới móc sai sót của anh thì anh ấy sẽ có phản ứng gì đây?
Dĩ nhiên, cuối cùng Vệ Nam cũng không nói ra điều ấy. Có một số niềm vui mình nên giữ trong lòng thì tốt hơn. Không nhất thiết phải chia sẻ với người khác.
Ai nói niềm vui riêng không bằng niềm vui chung? Đôi lúc mình tự hưởng thụ niềm vui một mình, còn người khác đều là kẻ ngốc, thế mới đã.
Nhìn Lục Song đang rất lịch sự bắt tay với hai cô bạn thân, Vệ Nam bỗng thấy thương thay cho mình.
Hai đứa ghê gớm kia có thể giấu cái đuôi sói đi được không?
Vệ Nam cười suốt đường đi, Lục Song ngồi cạnh bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc sau, Vệ Nam ho một tiếng, không cười nữa, quay sang nhìn Lục Song rồi nghiêm túc hỏi: “Tối qua anh thả virus vào máy em à?”
Lục Song mỉm cười: “Sao anh có thể làm chuyện thất đức ấy được”.
Vệ Nam ngỡ ngàng thốt lên: “Nhưng máy tính bị virus thật mà, phần mềm diệt virus cũng không khởi động được”.
Lục Song suýt phì cười, quay sang nhìn vào mắt Vệ Nam rồi nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây mới xuất hiện một loại virus mới tên là Worm Blaster, chuyên tấn công khe hở của phần mềm diệt vius. Nó sẽ làm cho máy tính không ngừng tự động restart”. Nói xong cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Không sao đâu. Anh sẽ sửa giúp em”.
Vệ Nam gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn”.
Vệ Nam quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài, nghĩ bụng: “Được lắm Lục Song, anh tưởng tôi mù máy tính à? Dĩ nhiên tôi không được giỏi giang như anh, nhưng từ hồi cấp ba tôi đã biết dùng máy tính rồi. Loại virus Worm Blaster mà anh nói có từ lâu rồi. Máy tính ở trường đã từng bị nhiễm loại virus này. Rất nhiều phần mềm diệt virus có thể xử được nó, sao lại có thể làm tê liệt phần mềm diệt virut Rising Antivirus bản quyền của Kỳ Quyên được? Thực ra con virus đó là chắc chắn là do anh thả vào hoặc là anh tự đẻ ra nó? Anh cố gắng làm hỏng máy sau đó lại sửa nó để chứng tỏ tài sửa máy tính siêu phàm của mình chắc?”
Vệ Nam thở dài, bây giờ nghĩ lại mới thấy gặp Lục Song đúng là bi thảm. Đứng nói mới sáng sớm đã phải chịu đựng sự giày vò tàn khốc của anh ta, ngay cả bạn bè, người thân xung quanh đều bị anh ta làm cho mắc bệnh “mai mối” tập thể, thậm chí máy tính của bạn thân cũng bị anh ta làm cho tê liệt… giống như hiệu ứng domino làm đảo lộn cuộc sống
Vệ nam quay đầu lại, nhìn thấy Lục Song đang mở cửa thư thả nhìn ra bên ngoài, gió biển thổi đến làm bay tóc anh ta, để lộ những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt.
Vệ Nam cũng quay đầu lại, bắt chước anh ta mở cửa.
Buổi chiều mùa hè nóng bức, chiếc xe taxi phóng đi trên con đường rộng rãi và sạch sẽ, những cây dừa bên đường đứng thành hàng thẳng tăm tắp, cành lá khẽ đung đưa trong gió giống như đang chào đón du khách đến đây thăm quan. Gió biến nhè nhẹ táp vào mặt, dịu dàng ấm áp, mang theo vị mặt của biển.
Vệ Nam nhếch mép cười, ngắm nhìn bức tranh biển trời rực rỡ ở xa.
Nhiệt độ hôm nay không cao lắm, gió biển mát mẻ khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái. Bầu trời bao la và nước biển xanh ngắt như hòa làm một, cây cối bên bờ biển nghiêng mình đón gió, không khí trong lành khiến lòng người như thấy vui hơn.
Vệ Nam nhớ hồi trước hai nhà Lục, Vệ cũng lái xe đi du lịch. Hồi ấy vì mình còn nhỏ, lại bị hai ông anh xấu xa bắt nạt đến cùng cực nên đã tức giận đứng trên bãi cát, dùng chân viết chữ Song (双), viết rất to, nhìn trông giống hai chữ Hựu (又) Hựu (又) hơn. Vệ Nam hận anh ta đã làm cháy tóc mình nên dùng cát chôn nó lại, miệng lẩm bẩm chửi rủa, Lục Hựu Hựu anh biến mất trước mắt tôi, biến mất mãi mãi.
Lời nguyền rất linh nghiệm, không lâu sau nhà họ Lục chuyển nhà.
Cô bé Vệ Nam cũng dần quên đi những tháng ngày thơ ấu, có một cậu bạn bên hàng xóm rất thích chòng ghẹo mình. Có một cậu bạn tên là Lục Hựu Hựu, ở trường là cậu học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn, sau khi tan học biến thành ma vương, tìm mọi cách ức hiếp cô bé nhỏ tuổi hơn mình.
Bây giờ gặp lại, cậu bạn trai trước mặt nhìn lag người bề ngoài lịch sự nho nhã… nhưng bên trong tâm địa xấu xa.
Quả nhiên, sống dưới vùng trời khác nhau tính cách con người cũng biến đổi nhiều. Cậu bạn Lục Song sống ở miền Nam mấy năm, hít đủ không khí ẩm ướt. Chuyển ra miền bắc sống mấy năm lại được tận hưởng ánh nắng mặt trời dữ dội. Tinh hoa biến thái giữa hai miền Nam bắc được anh ta tiếp thu, kết hợp một cách hoàn hảo, cuối cùng biến thành phần tử đồi bại.
Quay đầu lại nhìn Lục Song, nhìn ánh mắt bình thản của anh ta, Vệ Nam không kiềm được liền bật cười.
Lục Song ơi Lục Song, ít tuổi không có nghĩa là không thù dai, không phải là không báo thù mà là thời cơ chưa đến. Làm thế nào để trả đũa anh, quả là vấn đề triết lý sâu sắc.
Taxi dừng lại ở một nơi tương đối yên tĩnh, trước mặt là khu phố hải sản, dường như mới mở, đang có hoạt động giảm giá mua ba tặng một.
Nghe nói một độc giả giới thiệu chỗ này cho Chu Phóng. Dĩ nhiên đó là lời Lục Song nói, thật hay giả còn phải xem xét lại.
Cùng Lục Song đi lên tầng trên, Vệ Nam bỗng thấy hơi căng thẳng.
Vệ Nam thích sách của Chu Phóng đã bốn năm rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được gặp thần tượng ngoài đời. Đối với Vệ Nam mà nói, việc biết vị tác giả nổi tiếng sách bán rất chạy này là sinh viên trường T đã là chuyện rất đáng tự hào rồi. Vệ Nam rất ngưỡng mộ tài tử khoa văn trong truyền thuyết này, bây giờ được tiếp xúc, nói chuyện, Vệ Nam thấy lòng mình rối bời, cảm giác căng thẳng như con dâu tương lai đến gặp mẹ chồng vậy.
Lục Song mở cửa.
Sau đó lịch sự đưa tay ra và nói: “Xin mời”.
Vệ Nam có cảm giác hành động này của Lục Song giống như đẩy người ta xuống vực thẳm.
Vệ Nam hít một hơi thật sâu rồi tự tin bước vào phòng, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng – Một anh họ Chu nào đó đang ngồi gặm cua rất tự nhiên, hai tay cầm lấy càng cua ra công ra sức kéo, không kéo được thì nhăn nhó mặt mày. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Chu Phóng ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Nam một cái, vẻ mặt rất khôi hài, vứt con cua chưa ăn xong sang một bên như ném bóng rổ vậy, sau đó lau tay, nhún vai, mỉm cười: “Ngại quá, anh đói quá nên ăn trước”. Sau đó hướng ánh mắt về phía Lục Song, “Các em đến nhanh thế”.
Thế nào gọi là vỡ mộng, đó chính là khi nhìn thấy màn “Tài tử phong lưu ăn cua”.
Vệ Nam sợ mình không nể mặt phì cười thì thật xấu hổ nên đành phải cố gắng nhịn cười, cúi mặt xuống.
Lục Song lịch sự kéo ghế cho Vệ Nam rồi ngồi cạnh cô ấy, ở vị trí đối diện với Chu Phóng. Anh chỉ vào đĩa càng cua đầy bên cạnh rồi trêu Chu Phóng: “Anh đói đến phát điên rồi à?”
Chu Phóng nhún vai: “Anh đáng thương lắm cậu không biết đâu. Vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại thúc riết đăng bài. Anh vội chạy về nhà viết viết và viết. Đêm qua thức trắng viết bài, sáng nay chưa có gì nhét vào bụng, anh đói đến nỗi sắp bị chuột rút dạ dày rồi đây này”.
Lục Song phì cười, ấn nút bên cạnh gọi nhân viên phục vụ đến và bắt đầu gọi món.
Dĩ nhiên anh ta đưa menu cho Vệ Nam chọn trước, Vệ Nam chọn vài món hải sản không đắt lắm, sau đó đưa menu cho Lục Song, nhẹ nhàng nói: “Anh gọi đi”.
Tuy Chu Phóng nhìn Vệ Nam với anh mắt vô cùng “thân thiệt” nhưng cô vẫn có cảm giác dáng vẻ anh ta thật giống với con sói đang ngoe nguẩy cái đuôi dài. Vệ Nam nghĩ bụng chắc Lục Song vẫn chưa nói cho Chu Phóng biết mình là fan của anh ta, bởi ánh mắt của anh ta toát lên vẻ “đàn anh” rõ rệt, nói đúng hơn là ánh mắt như đang nhìn “em dâu” vậy.
Ánh mắt ấy khiến Vệ Nam thấy không tự nhiên, cô mỉm cười với Lục Song và nói: “Em vào phòng vệ sinh một chút”.
Lục Song gật đầu: “Uh, ra cửa rẽ phải”.
Sau khi Vệ Nam đi, Chu Phóng mới bức xúc nói: “Khả năng thẩm mỹ của cậu độc đáo nhỉ, một cô gái giản dị như thế, quần bò và áo phông một màu, tóc dài tự nhiên, không có cái kẹp tóc nào trên đầu cũng không tết sam, xét cho cùng là quá giản dị, hay là quá lười….”
Vệ Nam chỉ cười không nói gì.
Chu Phóng tiếp tục than vãn: “Anh cứ tưởng với con mắt của cậu, trí ít cũng phải chọn cô gái nào sành điệu, tóc xoăn, đi giày cao mười phân, trang điểm đúng mốt, đeo chiếc túi xách thời thượng, trông rất sexy chứ”.
Lục Song nói: “Em không thô tục như thế”.
Chu Phóng trêu chọc: “Uh, uh, cậu siêu phàm thoát tục”.
Lục Song vừa mở bia cho Chu Phóng vừa mỉm cười nói: “Mỗi người một ý thích mà. Bạn gái anh em cũng thấy chướng mắt. Dẫn cô ấy đến cho anh làm quen thôi. Em tôn trọng quyền ngôn luận của anh nhưng không có nghĩa là em đồng ý với quan điểm của anh”.
“... Thôi được. Cậu thích là được. Anh không đánh giá nữa”. Chu Phóng nhún vai, cầm cốc bia Lục Song đưa cho, uống một hơi rồi nói: “À, đúng rồi, cô ấy chưa biết tình cảm của cậu dành cho cô ấy đúng không? Anh có cảm giác ánh mắt cô ấy nhìn cậu như nhìn anh trai vậy?”
“Dĩ nhiên”. Lục Song mỉm cười, “Nếu cô ấy biết thì với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ né tránh em, chống chọi với em. Vì vậy trước khi cô ấy có cảm tình với em, em sẽ cố hết sức kéo dài thời gian thổ lộ”.
“Vì sao không chủ động tấn công? Chẳng giống với tác phong sét đánh tiêu diệt một chiếc máy tính trong nháy mắt của cậu chút nào cả”. Chu Phóng cười và nói.
Lục Song im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Chu Phóng uống hết cốc bia rồi mới nhẹ nhàng nói: “Vì cô ấy yêu một người, yêu… sâu sắc, da diết”.
Chu Phóng không nói gì, mỉm cười lắc lắc cốc bia trong tay, chờ Lục Song nói tiếp.
Lục Song khẽ thở dài rồi bình thản nói: “Em không muốn tạo bất cứ áp lực nào cho cô ấy. Cô ấy đã… khổ sở lắm rồi”.
Chu Phóng im lặng, một lát sau mới day huyệt Thái Dương và nói: “Anh cứ tưởng rằng hai đứa là đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ đã thích nhau cơ”.
Lục Song mỉm cười: “Dù em có người lớn sớm thì cũng không đến nỗi thích một người từ lúc tám tuổi đâu anh ạ”.
“Cũng phải…” Chu Phóng gật gù, “Vậy thì hồi tám tuổi cậu bắt nạt cô ấy, thế chẳng phải là tâm lý của bọn trẻ con thích mới bắt nạt sao?”
Lục Song nghiêm túc nói: “Không phải, hồi ấy chỉ thấy bím tóc của cô bé nhà họ Vệ rất đáng yêu, muốn túm tóc nghịch thôi”.
“Sau đó cậu nghịch lửa làm cháy tóc con nhà người ta…..”
Lục Song nghiêm túc nói: “Cô ấy ngồi trước vườn hoa nhà em, tóc tai bù rù, em cứ tưởng là cỏ mọc um tùm”.
“…”
Nghe tiếng cửa mở, hai người cùng phá lên cười, sau đó tiếp tục rót bia như không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam thấy không khí có trong phòng có gì đó rất lạ, liền điều chỉnh chiếc điều hòa bên cạnh cho nhiệt độ xuống thấp một chút rồi mới ngồi xuống cạnh Lục Song.
Nhân viên phục vụ đẩy chiếc xe thức ăn đầy. Hải sản tươi sống được bày trên đĩa với nhiều hình thù ngộ nghĩnh, hai mắt Chu Phóng sáng như đèn pha ô tô, ăn rất tự nhiên.
Hình ảnh “tài tử phong lưu ăn cua ăn như hổ đói” mà được chụp lại phân phát khắp nơi thì đảm bảo tỷ lệ fan của Chu Phóng vỡ mộng đạt đến 99.9%.
Vệ Nam liếc nhìn Chu Phóng đang ăn ngấu nghiến, không còn gì để nói, nhìn bàn thức ăn toàn các món hải sản lại càng không còn gì để nói.
Vệ Nam không hứng thú với hải sản cho lắm. Nào là tôm, cua, ngao, sò khi ăn phải bóc vỏ rồi chấm nước tương, thật phiền phức, lại chẳng no bụng. Thích nhất là được ăn một bát mỳ. Dĩ nhiên Chu Phóng không thể mời người ta đi một quãng đường xa đến đây để ăn mỳ được. Vệ Nam đành phải lặng lẽ ngồi ăn, hì hà hì hụi bóc tôm, bóc mãi mới ăn được ít thịt, chẳng bõ dính răng, thật là ức chế.
Một lúc sau, Vệ Nam một con tôm đã bóc sẵn nhảy vào bát mình, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Phóng đang cười toe toét: “Em nếm thử xem, ngon lắm đấy”.
Lục Song nhìn Chu Phóng với ánh mắt khen ngợi, sau đó mỉm cười gắp một con cua đã bóc sẵn vào bát Vệ Nam và nói: “Ăn nhiều vào”.
Vệ Nam nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng của hai anh chàng lịch sự mà cảm giác mình giống như động vật quý hiếm bị mọi người vây quanh. Cảm giác ấy thật là đáng sợ, giống như dưới ghế có đinh, khiến Vệ Nam đứng ngồi không yên.
“Em tự bóc được, các anh cứ kệ em”. Vệ Nam vừa từ chối thịnh tình của hai người vừa ôm khư khư cái bát trước ngực.
Lục Song và Chu Phóng không gắp đồ ăn nữa mà quay sang nói chuyện.
“Mâu thuẫn giữa anh và nhà xuất bản đã giải quyết xong chưa?” Lục Song hỏi.
Chu Phóng nhíu mày: “Anh không muốn làm bị cáo trước tòa đâu, cảm giác bị mọi người săm soi chẳng hay chút nào, đang cố giải quyết cho xong đây”.
“Cái kiểu chỉ thích làm theo ý mình của anh đã đắc tội với bao nhiêu nhà xuất bản rồi”.
Chu Phóng nhún vai: “Chẳng còn cách nào, anh là người hung hăng quen rồi, không muốn nghe theo sự sắp đặt của họ, đừng hòng mà lợi dụng được anh”.
“Lật mặt với bên Lão Đông, việc kỳ kết cuốn sách mới của anh có thuận lợi không?”
“Tháng sáu ra sách, còn cậu?”
“Chắc cùng đợt với anh, trong bản kế hoạch của nhà xuất bản sách của anh em mình cùng thể loại mà”.
Cuối cùng Vệ Nam cũng có thể nói xen vài câu. Cô quay sang hỏi Lục Song: “Sách của anh sắp xuất bản à?”
Lục Song mỉm cười: “Đúng vậy, Xác chết biến mất sắp xuất bản rồi, đến lúc ấy sẽ tặng em một quyển, cho em chơi trò “bới lông tìm vết”.
Vệ Nam xấu hổ đỏ cả mặt, hôm ấy chỉ nhầm chỗ sai đã đủ mất mặt lắm rồi.
Chu Phóng mỉm cười lấy trong chiếc túi bên cạnh một cuốn sách đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, đừng chê quà mọn nhé”.
Nhìn thấy cuốn sách có chữ ký, Vệ Nam bỗng thấy xúc động đến đỏ cả mặt, đang định cầm lấy sách rồi cảm ơn thì bị Lục Song chặn lại.
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng: “Chỉ có một cuốn mà anh cũng lấy ra à?”
Chu Phóng vội rút trong túi một cuốn nữa và nói: “Suýt thì quên, thực ra anh mang hai cuốn”.
“Chẳng phải là tập 1, tập 2 sao? Vẫn tính là một cuốn”. Lục Song mỉm cười bắt bẻ.
Chu Phóng than thở: “Thôi anh xin cậu, vác hai quyển sách nặng thế này đi một quãng đường xa đến đây cũng không dễ dàng gì. Bên trong có chữ ký bằng bút lông đấy, không có bản thứ hai đâu”. Nói xong mỉm cười đưa cho Vệ Nam: “Tặng em món quà gặp mặt, thực ra cũng chẳng có gì hay ho đâu nhưng mang về bày cũng được”.
Đó là cuốn Vùng đất vĩnh hằng đóng bìa cứng với số lượng tiêu thụ hàng chục nghìn cuốn. Lúc ấy không biết bao nhiêu người chờ đặt sách, Vệ Nam xếp hàng nhưng không mua được. Cuốn sách đóng bìa tinh xảo, được đặt trong chiếc hộp rất đẹp. Tuy cảm giác chiếc hộp ấy trông giống chiếc “quan tài”, nhưng rất hợp với phong cách của Chu Phóng.
Vệ Nam mở cuốn sách, nhìn thấy nét viết rất cá tính – “Tặng Vệ Nam, chúc mọi điều tốt lành. tháng X năm XX, Chu Phóng”.
Nét bút phóng khoáng, đúng là tuyệt tác, tuyệt tác, không biết mang đi bán đấu giá thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Tuy đã có được cuốn sách có chữ ký của tác giả như mong ước, nhưng tiếc rằng Chu Phóng hoàn toàn không biết rằng Vệ Nam là fan trung thành của anh, tặng cuốn sách này cũng là vì nể mặt Lục Song, cộng thêm hình ảnh ăn cua đáng kinh ngạc, Vệ Nam cố gắng nhịn cười nhịn suốt một tiếng, đến nỗi ruột sắp xoắn lại giống như dây thừng rồi.
Vệ Nam vào phòng vệ sinh một lần nữa trước khi rời khỏi khu phố hải sản. Nhân lúc xung quanh không có ai, Vệ Nam soi mình trong gương cười sặc sụa, sau đó hít một hơi thật sâu – Kỳ Quyên à, mày phải biết rằng tao đối tốt với mày thế nào.
Trong lòng biết rõ rằng Lục Song là tác giả biến thái mà mày ngưỡng mộ nhưng không nói với mày, đó là một chuyệt hết sức đau lòng nhưng cũng rất thú vị.
Về Đầu Trang Go down
 

ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 37=>>40)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 1)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 2,3,4)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 5,6,7,8)
» ỐC SÊN CHẠY(Chương 9=>>11)
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
۩۞۩๑ღAnThi24h๑۩۞۩๑ღ :: Siêu thị Tâm Hồn :: Truyện-

ỐC SÊN CHẠY(Chương 14,15) Ft6mndm5bv0y8s390jnm
New Page 1
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất